Tôi và anh vừa chấm dứt mối quan hệ hai năm, chúng tôi đều là người đã đổ vỡ hôn nhân trước đó.
Tôi ngoài 30 tuổi, mẹ đơn thân của hai bé, đã mua được nhà riêng và thu nhập đủ nuôi các con. Anh cũng ngoài 30, đang chăm một bạn nhỏ tám tuổi, thu nhập tạm ổn và đang ở cùng ba mẹ. Tôi và anh quen nhau từ khi cùng làm công ty. Sau này anh nghỉ việc, khi đó thỉnh thoảng chúng tôi gặp nhau trong hội nhóm trao đổi về sách nên dần dần chia sẻ về cuộc sống và phát sinh tình cảm.
Chúng tôi yêu nhau đến nay được hơn hai năm. Trong suốt thời gian yêu, anh chăm sóc tôi rất tốt. Chúng tôi tôn trọng và chia sẻ với nhau như một gia đình. Con tôi ốm yếu, anh thuốc thang, còn tôi khi sắm đồ cũng mua luôn cho con anh. Hàng tháng anh vẫn chuyển khoản cho tôi coi như sinh hoạt phí gia đình vậy, mặc dù không đáng bao nhiêu nhưng anh bảo nhiều ít muốn phụ tôi.
Cuối tuần các con của tôi và anh về bên nội, ngoại của chúng thì chúng tôi cũng hẹn hò, đi ăn, cà phê, xem phim với nhau, líu lo đủ thứ chuyện như thể hai đứa mới chỉ 18, đôi mươi vậy. Nhiều lần anh muốn công khai mối quan hệ, muốn đi xa hơn nhưng tôi cứ lần lữa mãi. Thực sự tôi cũng muốn sinh con với anh, một bé gái, như chúng tôi đã bàn với nhau. Tuy nhiên tôi lại bị nỗi sợ bố mẹ anh sẽ phản đối, bởi gia đình anh cũng có điều kiện. Cứ nghĩ đến cảnh tôi có hai con riêng, bố mẹ anh sẽ không chấp nhận nên tôi cứ chần chừ không đáp. Mặc dù anh đã làm bài toán tâm lý với tôi nhiều lần nhưng tôi sợ thực sự.
Gần đây, anh ít chia sẻ với tôi hơn, gần như né tránh. Anh cũng đổi tên liên hệ của tôi từ ” Vợ yêu” thành tên riêng của tôi. Đến một ngày sau khi tan ca làm, anh rủ tôi đi ăn, đi cà phê rồi hai đứa vẫn hàn huyên đến tận đêm. Đến sáng sớm hôm sau tôi nhận được tin nhắn của anh: “Chúng mình chấm dứt mối quan hệ này đi”. Tim tôi thật sự như thắt lại, khó thở, nước mắt không ngừng được. Cố gắng lắm tôi mới bình tĩnh nhắn lại: “Chia tay cho đàng hoàng đi chứ, ai lại chơi nhắn tin như vậy”.
Khi đó tôi cố ra cái vẻ mình kiêu hãnh lắm và cũng không cần anh. Rồi anh cũng đồng ý, anh và tôi xin nghỉ phép một ngày đi chơi ở ngoại ô với nhau. Suốt cả đường đi anh vẫn nắm tay và ôm hôn tôi. Chúng tôi nói chuyện vui vẻ như mọi khi. Nhưng thực sự khi về đến nhà, tôi mới bắt đầu cảm nhận được sự mất mát. Buổi cuối chia tay, anh vẫn chuyển khoản cho tôi sinh hoạt phí. Thêm vào đó anh tổng hợp tài liệu học hành gửi cho tôi. Tổng hợp các bài học cần thiết cho nghề nghiệp của tôi và gửi lên folder chung của hai đứa.
Tôi chat hỏi anh có cần tôi làm gì cho anh không? Anh chỉ bảo tôi chặn hết tài khoản mạng xã hội của anh. Tôi đồng ý nhưng thực sự không dám làm. Sau ba tuần, nỗi nhớ anh không thể kìm nén, tôi đã nhắn tin cho anh. Đáp lại anh chỉ nhắn: “Dưới tư cách một người bạn, anh mong em tập trung vào bản thân, hãy bỏ anh sang một bên, nếu có duyên chúng mình gặp lại, hoặc có thể tìm được người phù hợp hơn”. Sau đó dù tôi nhắn gì hoặc nói nhờ anh thì anh cũng chỉ xem và không hồi đáp.
Thậm chí, tài khoản mạng xã hội của tôi, anh cho vào danh sách: “Giảm tương tác”. Anh không chặn cũng không xóa kết bạn với tôi nhưng thực sự nó còn hơn cả chặn và xóa. Tôi không thể xem được anh đang hoạt động gì nữa, anh cũng không còn phải thấy bài đăng của tôi dù vẫn trong danh sách bạn bè. Thực sự giờ tôi chỉ muốn quay về bên anh nhưng lại không biết anh còn yêu mình không, cứ định nhắn là tôi lại tự bào chữa rằng anh sẽ lại không hồi đáp đâu.
Đến nay chia tay đã được ba tháng mà ngày nào tôi cũng như người mất hồn. Liệu anh còn yêu tôi không? Liệu chúng tôi còn có thể quay về được với nhau không? Tôi nên xóa kết bạn với anh và cố gắng quên đi mọi chuyện không?
Hồng Ngọc
Nguồn: Tổng hợp Internet