Ba mẹ tôi khuyên răn nhưng anh ta không hiểu, luôn miệng bảo ba mẹ thiên vị, mua nhà đẹp cho tôi, còn nhà của anh chị phải sửa sang.
Anh rể và chị gái tôi cưới nhau được năm năm nhưng không có con. Trong khoảng thời gian này, tôi độc thân vui tính. Vì gia đình chỉ có hai người con gái, nên khi chị lấy chồng, ba mẹ thường rủ anh rể và chị đi chơi chung mỗi cuối tuần. Lần nào đi chơi, tôi cũng tham gia. Cả nhà tôi trong năm năm qua sống vui vẻ, đầm ấm, xem anh rể là một thành viên trong gia đình. Ba mẹ không bao giờ gây áp lực gì cho chúng tôi, dù tôi hơn 35 tuổi vẫn chưa chồng và chị gần 40 tuổi chưa có em bé. Khi tôi quen bạn trai, dự định cưới cuối năm, chị tôi có thai lần đầu, dự sinh cũng cuối năm. Ba mẹ tôi rất vui mừng vì năm nay có song hỷ. Cộng thêm tình hình kinh tế bắt đầu ổn định sau dịch, ba mẹ quyết định mua nhà cho tôi và chị gái. Ai ngờ từ quyết định mua nhà này, gia đình tôi gặp chuyện với người con rể.
Anh rể gây áp lực với chị gái tôi để chị thuyết phục ba mẹ cho đứng tên chung căn nhà. Vì nghĩ đã là rể năm năm nên ba mẹ đồng ý cho anh ta và chị gái đứng tên giùm, chứ không có hợp đồng cho tặng gì với anh chị cả. Ba mẹ mua nhà cho chị gái tôi trước, rồi mua nhà cho tôi sau. Tôi còn độc thân nên khi mua nhà cho tôi, ba mẹ để tôi đứng tên riêng. Chồng sắp cưới của tôi không hay biết gì về điều này cho đến lúc cưới. Vậy mà khi biết căn nhà của tôi có phần đẹp hơn, anh rể bắt đầu càm ràm, kể lể với chị gái. Anh ta bảo ba mẹ không công bằng, mua nhà cho tôi đẹp hơn nhà của anh chị. Rồi khi tôi đưa bạn trai về ra mắt, anh rể không thèm bắt chuyện, xã giao. Mỗi lần ăn tiệc gia đình về, anh rể gây sự với chị gái, nói xấu tôi và bạn trai, cho rằng bạn trai tôi là chuột sa hũ nếp, dù chị gái nhiều lần giải thích rằng nhà của tôi là mình tôi đứng tên.
Sự việc lên đến đỉnh điểm khi chị sinh em bé. Anh rể phản ứng với sự “không công bằng” của ba mẹ tôi bằng cách không cho chị về nhà mẹ đẻ ở cữ. Chị gái mới sanh xong, anh ta không ngớt nói xấu tôi và bạn trai hàng đêm, khiến chị áp lực đến nỗi mất sữa. Chị tôi cũng vì vậy mà xa lánh với gia đình, một mình chịu đựng suốt thời gian mới sinh. Đã không cho vợ về nhà mẹ ở cữ, anh ta còn đi làm suốt, để mình chị với em bé sơ sinh. Mẹ và tôi nấu canh mang qua nhà chị, anh ta không thèm hâm canh cho chị ăn dưỡng sức. Sau một tuần chị sinh em bé, tôi tổ chức đám cưới. Anh rể không tham dự. Ba mẹ và tôi cũng cho qua, vì nghĩ anh bận chăm sóc vợ con, không hề biết anh thường xuyên để chị ở nhà một mình với con.
Lần cuối cùng khiến chị gái tôi ức quá phải chạy về nhà ba mẹ và kể ra hết ngọn ngành câu chuyện là khi anh ta lên cơn, đá xô chậu và mày tao với chị. Anh ta chửi chị là con vợ ngu, đầu bò. “Nếu mày biết đòi hỏi như con em mày, tao đâu có làm công cực như con chó”. Đó là toàn bộ lời mắng nhiếc chị thuật lại cho tôi. Tôi nghe xong, gọi điện giải thích với anh rể. Tôi nói, năm năm qua tôi coi anh là người thân trong nhà, không một lời chê bai hay hỗn với anh, tại sao anh đối xử với chị tôi và nói xấu tôi như thế. Anh rể liền đáp là anh ta có quyền tự do nghĩ về tôi và chồng tôi thế nào cũng được, không ai có quyền cấm anh ta nghĩ gì. Tôi nghe mà tức cho mình và cho chị nên đôi co với anh ta vài câu, nhưng vẫn giữ lễ phép, không mày tao. Vậy mà anh ta điên lên, quát “Sao mày dám lớn tiếng với tao” rồi ngắt máy.
Ba mẹ tôi đến nhà khuyên răn anh rể nhưng anh ta không hiểu, luôn miệng bảo ba mẹ thiên vị, mua nhà đẹp cho tôi, còn nhà của anh chị phải sửa sang này nọ (tiền sửa nhà chị gái tôi trả). Giờ đây chị gái tôi quyết định ly dị, vì không chịu nổi người chồng hay chửi rủa như vậy, đặc biệt bây giờ đã có con. Tôi vẫn còn băn khoăn, cảm thấy buồn cho chị và em bé. Bản thân tôi vừa tìm thấy bến đỗ, hôn nhân của chị gái lại tan vỡ. Mong nhận được lời khuyên để chị gái tôi có hạnh phúc.
Tuệ Khanh
Độc giả comment để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc