Và cho đến hôm nay, khi đã đặt chân vào ngưỡng cửa cuộc đời, khi đã nhận ra được một phần nào đó những góc khuất của cuộc sống thì trong suy nghĩ của tôi, những từ ngữ như hiền lành, tốt đẹp hay ngoan ngoãn vẫn là chưa đủ để nói về sự lương thiện.
Tôi muốn bắt đầu bài viết của mình bằng một câu hỏi: “Thế nào là lương thiện?”
Trước đây, khi vẫn còn là một đứa trẻ con ham vui, tôi nghĩ: Lương thiện chính là ngoan ngoãn nghe lời người lớn bảo.
Sau đó, khi trở thành một cô nữ sinh trung học, quan điểm của tôi lại có chút thay đổi. Lúc đó, đối với tôi, lương thiện chính là không gian dối, không làm điều gì sai trái.
Rồi khi bước chân vào cánh cửa Đại học, tôi lại thêm vào cuốn từ điển của mình một định nghĩa khác về lương thiện: Sống tốt với người khác thì đó chính là lương thiện.
Trong những khoảng thời gian khác nhau, giai đoạn khác nhau tôi lại tự tạo ra cho mình những khái niệm khác nhau về hai chữ “lương thiện”. Và cho đến hôm nay, khi đã đặt chân vào ngưỡng cửa cuộc đời, khi đã nhận ra được một phần nào đó những góc khuất của cuộc sống thì trong suy nghĩ của tôi, những từ ngữ như hiền lành, tốt đẹp hay ngoan ngoãn vẫn là chưa đủ để nói về sự lương thiện.
Trên những đoạn đường, chúng ta vẫn thấy những điều nhiễu nhương trong cuộc sống nhưng rồi vô tâm bỏ qua và bước đi, vậy đó có phải là lương thiện?
Lên xe bus, gặp cảnh móc túi nhưng chẳng nói ra vì sợ, đó có phải là lương thiện?
Không, đó chỉ đơn giản là hiền lành và an phận. Những điều đó chưa được gọi là lương thiện.
Lương thiện là phải lên tiếng trước những điều sai trái, đấu tranh cho sự thật. Lương thiện là phải chống lại cái xấu và bảo vệ những điều tốt đẹp của cuộc sống. Đó mới chính là lương thiện thật sự.
Nhưng không phải ai cũng có thể lương thiện theo cách đó. Nỗi sợ hãi làm bào mòn sự thiện lương trong mỗi con người để rồi chúng ta cứ chui vào cái vỏ ốc của riêng mình và trốn mãi ở trong đó, thờ ơ với tất cả, hờ hững với tất cả. Nhiều lúc chúng ta tự huyễn hoặc bản thân rằng mọi chuyện vẫn ổn dù ta có lên tiếng hay không. Nhưng… mọi thứ có thật sự là ổn?
Tôi đã từng cố gắng tỏ ra thờ ơ với những việc không liên quan đến mình để có thể bình an mà sống, rất nhiều lần. Vậy nên tôi biết bản thân không phải là một kẻ thiện lương đáng được tôn sùng hay nể trọng. Tuy nhiên tôi vẫn đang cố gắng để lương thiện hơn mỗi ngày, theo cách của riêng mình.
Và khi bắt đầu viết những dòng này, tôi biết mình đã lương thiện hơn chút nữa.
Tôi cũng mong những người đọc bài viết này hiểu rằng không phải chỉ cần bạn không làm điều gì xấu xa, tệ hại thì có thể được coi là lương thiện.
Muốn lương thiện cũng cần có dũng khí. Vậy thì rốt cuộc chúng ta đã có được bao nhiêu dũng khí?
Vậy thì rốt cuộc chúng ta lương thiện đến mức nào? Bạn có thể trả lời giúp tôi không?