Con là nam, học lớp 11, nhà ba và nội với nhà chú tư sống cạnh nhau, sống riêng biệt, chỉ có ăn uống gì mới tụ họp nhà nội.
Ba mẹ con đi làm cả ngày, ông bà nội về hưu đi tập dưỡng sinh, vợ chú làm việc bằng máy tính ở nhà, chú Tư ở nhà trông con chú mới hơn hai tuổi. Theo như nhận xét của mọi người trong nhà nội, chú làm biếng, ham chơi và nghiện game từ 20 tuổi, giờ chú vẫn chơi. Vợ chồng chú cãi nhau thường xuyên, cả nhà nội và ba mẹ con thương thím lắm. Đang hè nên con ở nhà, chú hay gửi bé con cho con trông, mỗi lần gửi chú nói đi 10 phút nhưng 60 phút chưa về. Con bực lắm vì thằng bé nó phá.
Chú đi quán cà phê và ngồi ôm điện thoại là quên mọi thứ. Con gọi cho chú không được, con bực mình véo bé một cái thật đau cho nó khóc rồi quay video gửi cho ba. Ba gọi mắng chú, gọi cho vợ chú nói sao lại nuông chiều chồng, làm hư chồng nọ kia, rồi chú chạy về đón thằng bé. Chú nói con láo, con nói con không láo, chú hãy xem lại mình trước khi nói người khác, chú chỉ chơi game để việc kiếm tiền cho vợ là không đáng mặt đàn ông, trông có mỗi đứa con mà suốt ngày chú làm phiền người khác.
Chú về nhà, vợ chồng lại cãi nhau, chú nói thím cứ ngồi đó ôm máy tính, thím quát lại: “Không làm thì treo hết miệng lên à, một tháng ông có làm được đồng nào không mà bảo tôi không làm”. Con vội nói vào: “Không làm cạp đất mà ăn à, ba mẹ con cày cả đêm cả ngày còn không đủ ăn kìa”. Chú cầm chiếc dép ném về phía con, nói con láo, mất dạy nọ kia, từ nay đừng qua nhà chú. Con nói thế thì mừng quá, vậy chú cũng đừng đưa con sang gửi nha. Từ đó gặp ai chú cũng nói con láo, con thấy mình không láo, điều con nói hoàn toàn là sự thật, ai cũng hiểu và chỉ có một mình chú không chịu hiểu.
Khánh Ngân
Nguồn: Tổng hợp Internet