Cứ cãi nhau, chồng lại đánh con

By 1 năm ago

Tôi định ly thân với chồng nhưng không biết nên giải thích thế nào với gia đình hai bên.

Tôi và chồng đều 31 tuổi, có bé gái 4 tuổi. Tôi đang ở ngôi nhà do ba mẹ chồng mua cho ba người con sống tại Sài Gòn (gia đình tôi sống cùng hai em chồng). Do mâu thuẫn gia đình, tôi đã hết hy vọng chồng sẽ thay đổi, dự định ly thân trước bằng cách thuê nhà ở riêng cùng con gái rồi tính tiếp. Nhưng vấn đề là tính tôi không thích ồn ào, bêu rếu, kể lể nên tự quyết định, chưa kể với ai trong gia đình. Tôi xin kể về hoàn cảnh của mình, mong mọi người góp ý cho cách xử lý hợp lẽ nhất.

Tôi và chồng quen nhau gần ba năm. Khi biết chuyện, mẹ tôi ngăn cản, nhưng vì yêu thương nên tôi và chồng lỡ có bầu rồi cưới, sinh ra bé nhỏ. Chồng bảo tôi nghỉ việc để nghỉ ngơi (do tôi hay than mệt), chồng sẽ lo. Tuy nhiên trước ngày sinh hai tháng, chồng nghỉ việc và định làm ăn với anh họ, nhưng chưa làm đã xích mích nên không thành. Rồi anh chạy xe công nghệ và nhận lương thất nghiệp. Đến lúc tôi sinh con, dịch Covid bùng phát, cả nhà sống nhờ tiền lương thai sản cùng các bảo hiểm xã hội rút một lần, được hai năm. Đến đầu năm 2022, chồng tôi vẫn không chịu đi làm lại, chơi game đều đều. Những ngày chăm con nhỏ, tôi vất vả vô cùng. Nhưng bù lại chồng tôi có nấu ăn cho vợ.

Vợ chồng tôi không thống nhất được rất nhiều vấn đề từ chi phí và chăm con. Nhưng là người mẹ, tôi rất để ý, chi li đến miếng ăn giấc ngủ của con, còn chồng nhiều lúc vì mải game hoặc bấm điện thoại, quên giờ ăn của con hoặc phải nhắc cho con uống sữa… Rất nhiều lần cãi vã, mâu thuẫn, anh lại lôi con ra đánh, nói tại tôi mà con bé bị đánh, tôi càng căm ghét lý do bất hợp lý như thế. Tình cảm dần sứt mẻ, sau mỗi lần cãi nhau to, chồng tôi nhắn tin những lời chửi rủa rất khó nghe, chửi cả tôi, cha mẹ và dòng họ… Tôi rất buồn vì không nghe lời mẹ, sợ mẹ buồn nên lại cắn răng khóc một mình. Sau đó chồng tôi dỗ dành, mọi thứ lại bình thường.

Đến năm 2022, mở cửa lại, tôi không muốn lệ thuộc và nghĩ đến tương lai nuôi con nên quyết gửi con nhà trẻ để đi làm. Do chồng vẫn ì ở nhà, chỉ trông chờ năm triệu lương thụ động từ hợp tác kinh doanh với người ta và hay đánh con nên tôi sợ con bé bị ảnh hưởng tâm lý. Năm đầu đi làm lại, gia đình hòa thuận do chồng tôi vẫn làm việc nhà, cơm nước nội trợ cơ bản (nhưng không giỏi) nên tôi đưa tiền ăn uống hàng tháng 4-5 triệu cho cả nhà. Tuy nhiên sau một thời gian, tôi hối chồng tìm việc vì sợ tương lai mình không chịu nổi người chồng chăm con, nội trợ không giỏi cũng không chịu đưa đón con đi học, lại không làm kinh tế. Rồi chồng nuôi gà, tôi tưởng anh thích làm nông nghiệp nên đồng ý. Nhưng nuôi hàng trăm con gà lớn, chồng không dự định bán mà để ăn, mà cả gia đình chồng cùng ăn. Tiền tôi vẫn đưa cho chồng hàng tháng, anh không chăm con, lại ở hẳn quê gần cả tháng, lấy tiền ăn của gia đình nuôi gà. Tôi quyết không chịu.

Anh không có chí cầu tiến, chỉ muốn ăn uống cho thỏa mãn và lấy tiền làm những gì bản thân thích. Tôi thấy mình đi làm cực khổ, phải chăm con nhỏ một mình không khác gì mẹ đơn thân, nhiều đêm tủi thân khóc một mình. Nói với chồng nhưng người ta không hiểu, thế là tôi không đưa tiền ăn nữa, khi nào cần, tôi để tiền ở kệ tủ, mua ăn chung cả nhà. Rồi tiền ai nấy xài. Điện nước, net, tiền học, tôi lo. Chồng bảo vì tôi muốn cho học nên tự đóng tiền và rước con. Tôi bận phải tăng ca, chồng mới đón con. Tháng bảy năm ngoái, mẹ tôi mất, tôi buồn và muốn lưu kỷ niệm của mẹ nên mang một ít đồ của mẹ về làm kỷ niệm. Hơn hai tháng ngày mẹ mất, tôi và chồng cãi nhau to. Anh đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi dọn ra ở trọ với con sau những lời lẽ thậm tệ của chồng. Nhưng vì có con nhỏ nên tôi vẫn để chồng đón để thuận tiện chuyển đồ. Thế rồi chồng xin lỗi, năn nỉ, không cho tôi về chỗ trọ. Thật sự tình cảm tôi với chồng đã sứt mẻ khá nhiều, do con gái khóc nhiều, sợ mẹ bỏ đi mất nên vì con, tôi chấp nhận về nhà lại.

Chồng tôi được thời gian chăm sóc con cái, đưa đón con đi học, nội trợ bình thường, tôi đi làm cũng bớt áp lực nên cuộc sống lại ổn thỏa. Nhưng không lâu sau, cứ hễ cãi nhau về vấn đề nào đó, chồng lại về quê, để tôi đầu tắt mặt tối như trả đũa. Tôi mệt mỏi, định ly hôn cho nhẹ gánh, đi làm đã mệt, chăm con đã mệt, dăm ba tháng lại cãi nhau. Tôi nhắn tin yêu cầu ly hôn nhưng lần nữa chồng muốn níu kéo. Tôi lại cho qua nhưng có lẽ lòng đã chết. Tôi lao vào mua vải vóc để may cho bé của người ta livestream cho đỡ buồn nên hơi bừa bộn khắp nhà. Cả nhà đều biết tôi mất mẹ nên không nói gì. Tuy nhiên tôi biết mọi người không thích, nhưng tôi kệ.

Rồi tôi bắt đầu quá sức với công việc, bớt buồn dần theo thời gian, định dọn dẹp dần và bán lại số vải đã mua. Duy chồng vẫn mặc kệ, thích thì ở Sài Gòn, không thích lại về quê, có nhu cầu thì gọi vợ dậy dù tôi đang ngủ do mệt, còn bản thân chơi game đến khuya. Nhiều hôm mệt, tôi chỉ muốn ngủ nhưng chồng cứ đòi hỏi lúc một giờ sáng khiến tôi quá mệt (do sau khi chiều chồng, tôi hay mất ngủ, sáng đi làm thiếu tỉnh táo). Tôi đã nói với chồng nhiều lần về việc đi làm, nhẹ gánh kinh tế với tôi nhưng anh không chịu, nói tôi xài tiền không đúng, nào là giữ quỹ đen, xài không báo cáo, nào khỏi làm có ít tiền về quê sống nhiêu đó cũng đủ, ăn đáng bao nhiêu, bắt tôi nghỉ việc về quê tìm việc khác…

Một đêm, tôi từ chối chiều chồng, anh lại chửi dòng họ, gia đình và cả người mẹ đã khuất của tôi, quẳng máy may, dù rất giận nhưng tôi chỉ nói lại vài câu và không buồn nói nữa. Trong lòng tôi không còn xem anh ta là chồng. Hiện tại tôi đã thuê được nhà, dự định sẽ dọn đi, định gửi con trễ mỗi khi phải tăng ca. Dù kinh tế eo hẹp nhưng tôi thấy mình sống xứng đáng. Về gia cảnh, ba ly dị mẹ từ nhiều năm trước do mẹ tôi bệnh tật nằm liệt giường, không chăm được cho ông. Bởi vậy, tôi cũng giận ba, từ lâu ít nói chuyện với ba về tình cảm của bản thân. Anh trai đã có gia đình, tôi định chia sẻ với anh nhưng không biết nói thế nào. Còn vấn đề là ba mẹ chồng không biết nhiều về những gì tôi phải chịu, cũng biết con họ hay chửi người khác. Gia đình chồng theo đạo Công giáo lại khó thông báo bỏ nhau. Thật sự tôi rất lấn cấn vì ba mẹ chồng và em gái chồng khá tốt với tôi, không biết lựa lời thế nào. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.

Nguyễn Thùy

Nguồn: Tổng hợp Internet

 

 

 

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked*

Share