Nhiều đêm nằm nghĩ mà buồn chuyện tình cảm gia đình quá; tôi 39 tuổi, chồng nhiều hơn năm tuổi, cưới nhau 11 năm, có hai con đủ nếp tẻ.
Sau khi sinh cháu đầu được bốn tháng, tôi phải bán căn nhà đang ở để trả nợ cho chồng, đây là căn nhà do bố mẹ hai bên cho tiền để mua. Anh chơi lô đề dẫn đến nợ nần, lãi mẹ đẻ lãi con, đến lúc không có tiền trả phải bán nhà đi ở trọ. Ngày đấy vì nghĩ đến con nhỏ nên tôi tha thứ và vẫn tiếp tục chung sống, năm năm sau tôi sinh bé thứ hai. Khi bé thứ hai được tròn năm, anh thông báo vỡ nợ, giờ phải bỏ nhà, bỏ vợ con, bỏ công việc, vào Nam làm lại từ đầu.
Trong suốt bốn năm anh đi làm ăn, cũng tu chí, xây dựng được cửa hàng đồ cũ ăn nên làm ra. Hè năm ngoái tôi quyết định ba mẹ con vào hẳn theo anh để vợ chồng con cái quy về một mối. Tôi phụ giúp anh bán hàng và hàng ngày nấu cơm, đi chợ. Thấy được như vậy, hai bên nội ngoại ai cũng mừng cho vợ chồng tôi. Về công việc, tôi không phàn nàn gì, chỉ thấy tình cảm vợ chồng nhạt nhẽo, không thắm thiết, nồng nàn.
Do tính chất công việc nên anh ngủ lại cửa hàng, còn tôi ngủ với con bên nhà. Hàng ngày cứ ăn cơm xong là anh đứng dậy sang cửa hàng uống nước và ngủ bên đó, mặc kệ tôi dọn dẹp và kèm con học bên nhà. Có khi cả tháng anh mới qua ngủ với vợ được đôi lần (do tôi nhắc). Cũng có lần tôi bảo thì anh kêu mệt, không hứng thú. Tôi cũng nghĩ có lẽ vợ chồng sứt mẻ tình cảm, bốn năm xa nhau chắc anh chẳng còn tình cảm với mình, cố gắng cũng vì con cần có bố và mẹ.
Tôi góp ý và muốn anh tối đến dành thời gian chuyện trò, tâm sự với vợ con để cả nhà quấn quýt nhau. Anh không muốn và bảo còn bận làm việc. Với con, anh yêu thương, quan tâm; với vợ, anh thờ ơ, lạnh nhạt, tỏ ra không cần. Nhiều đêm nằm nghĩ tôi thấy hối hận vì theo chồng vào trong này, biết thế ngày ấy cứ mạnh dạn quyết định ly hôn, giờ đỡ buồn.
Như Ngọc
Độc giả comment để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc