Có lẽ từ lúc sinh ra cho tới nay, cái khổ đã vận vào số phận tôi rồi chăng?
Từ nhỏ, tôi phải rời xa gia đình, là những ngày tháng lam lũ, bươn chải và nếm đủ mọi đắng cay của cuộc đời giữa TP HCM rộng lớn. Tôi miệt mài cố gắng qua từng ngày, vừa học tập, vừa làm việc, mong có tương lai tươi sáng và tốt đẹp hơn. Nhưng một ngày, tai nạn trên công trường bất ngờ ập xuống và hậu quả là tôi mất hoàn toàn chức năng đàn ông, bác sĩ không thể cứu chữa được. Kể từ đó, cuộc sống của tôi rơi vào bế tắc và tuyệt vọng, chỉ biết lao vào công việc để không suy nghĩ tiêu cực về viễn cảnh tương lai mịt mù phía trước. Tôi trở nên mặc cảm, tự ti và ít giao tiếp với mọi người. Ngày qua ngày, tôi sống trong dằn vặt và đau khổ, thầm trách sao số phận mình nghiệt ngã như vậy.
Từng có thời gian, tôi suy nghĩ thoáng hơn và chấp nhận cuộc sống độc thân như vậy đến cuối đời, không vướng bận gì về gia đình và con cái. Tuy nhiên không hiểu sao khi ngoài tuổi 40 và tích lũy đủ tài sản cho kế hoạch tuổi già, gần đây cuộc sống gia đình lại trỗi dậy trong tôi mãnh liệt. Tôi ước ao nếu mình có được gia đình như những người khác, cùng chia sẻ mọi vui buồn, khó nhọc của cuộc sống, cùng đi du lịch đây đó thì thật là vui vẻ và hạnh phúc biết bao, chứ không phải như bây giờ, sáng tối đi về một mình trong căn nhà vắng thật lạnh lẽo. Nhưng ước mơ đó đối với tôi thật xa vời và không thể, vì tôi nghĩ trên đời này làm gì có người phụ nữ nào chấp nhận lấy một người chồng như vậy, dù có cũng rất hiếm, chắc gì tôi đã gặp. Càng suy nghĩ, tôi lại càng chìm vào cảm xúc tiêu cực và tuyệt vọng, cứ nghĩ tới cuộc sống cô độc tới hết cuộc đời làm tôi mất hết mục đích và ý nghĩa cuộc sống. Tôi như đang tồn tại qua từng ngày chứ không phải sống đúng nghĩa và mất đi động lực làm việc.
Vẫn biết tôi còn may mắn hơn so với nhiều người khác khi có vật chất đủ đầy, công việc ổn định, lối sống lành mạnh nhưng vẫn cảm thấy cuộc đời thật bế tắc và vô nghĩa. Tôi cố gắng tìm nhiều cách để giết thời gian, làm cho mình bớt suy nghĩ như tập yoga, đi xem phim, xem ca nhạc, chạy bộ, thiền, đi du lịch… nhưng cứ thui thủi một mình và sau những hoạt động đó, tôi lại trở về những suy nghĩ ban đầu. Đọc tới đây chắc các bạn nghĩ sao tôi lại yếu đuối đến vậy. Tôi từng có ý định xin con nuôi để bản thân lo lắng, chăm sóc và dành hết tình thương cho bé, biết đâu sẽ mang lại niềm vui và ý nghĩa cuộc sống cho tôi. Tuy nhiên nghĩ lại, thủ tục chắc khó và hơn nữa mình tôi khó có thể lo lắng chu toàn cho con, như vậy vô tình làm ảnh hưởng không tốt tới con.
Giờ đây, trong con người tôi thật mâu thuẫn, không thể nào giải quyết được. Một mặt tôi tự nhủ lòng phải mạnh mẽ để vượt qua nghịch cảnh, chấp nhận với con người và cuộc sống hiện tại, sống vui vẻ, không suy nghĩ gì, phó mặc cho tất cả, mặt khác mơ ước có được gia đình như người khác. Điều này làm cho tâm trí tôi lúc nào cũng nghĩ đến viễn cảnh phải sống một mình như vậy đến cuối đời, làm sao có thể chịu đựng nổi, rồi buồn cho số phận mình và thấy thật bế tắc, mờ mịt. Suy nghĩ và cảm xúc tiêu cực này cứ bám riết lấy tâm trí khiến tôi thật mệt mỏi, buồn chán, mất hết niềm tin, ý chí và ý nghĩa cuộc sống. Nó làm tôi trở nên mặc cảm, thu mình lại và hạn chế tiếp xúc nhiều với mọi người dù tôi được nhiều người thương mến và không làm mất lòng ai.
Tôi chỉ mới làm bạn với VnExpress thời gian gần đây nhưng thấy hầu hết comment của các bạn trong chuyên mục này rất thực, rất hay, bổ ích và có tâm. Vậy nên hôm nay tôi mạnh dạn chia sẻ cảm xúc, tình cảnh của mình lên đây, rất mong các bạn cho tôi lời khuyên chân thành hay những giải pháp nhằm giúp tôi thoát ra khỏi suy nghĩ tiêu cực để có được cuộc sống an nhiên, vui vẻ, tích cực nhé. Mọi góp ý, bình luận hay phê phán của các bạn, tôi đều tiếp thu, trân trọng và cảm ơn.
Trọng Nghĩa
Nguồn: Tổng hợp Internet