Tôi nhận ra mình không thiết tha với cuộc sống từ rất lâu, có lẽ từ khi học cấp hai, lúc mà tôi nghĩ mình đã đủ nhận thức.
Tôi 28 tuổi, đang học tiến sĩ ở nước ngoài. Gọi là đi học nhưng tôi làm ở viện nghiên cứu bên đó, có lương nghiên cứu và học bổng nên việc chi tiêu không hề có vấn đề mà còn dư dả. Tôi cho rằng việc không đam mê cuộc sống là rất yếu đuối và có lỗi với gia đình.
Nói thêm là gia đình tôi rất ổn, bố mẹ không hề có vấn đề, họ dù không mặn nồng nhưng hầu như chẳng mấy khi cãi vã. Anh em tôi yêu thương và quan tâm nhau, vẫn hay nhắn tin và gọi điện, thậm chí đôi lúc tôi với anh nói chuyện gần hai tiếng qua điện thoại. Tôi là con gái nên mẹ nuôi dạy có phần khắt khe, nhưng tôi không cho việc đó là bị gò bó. Thậm chí đôi lúc tôi còn thầm cảm ơn mẹ đã nuôi dạy chúng tôi tử tế và sống có đạo đức.
Từ khi tôi vô đại học đã sống xa gia đình nên bố mẹ cũng không khắt khe nhiều nữa. Tôi có bạn trai được hơn hai năm, khá hạnh phúc, có ý định kết hôn. Chúng tôi cùng học vấn, cùng tư tưởng, gia đình anh cũng tử tế. Trước anh, tôi từng yêu hai người khác, quen khá lâu và chia tay êm đẹp do tôi đã có ý định du học từ lâu còn anh thì không. Tôi kể ra để mọi người biết bản thân trước giờ không hề có vấn đề về tâm lý hay sống khép kín gì. Nói chung gia đình và tình cảm tôi trước giờ đều ổn. Tuy nhiên, như đã nói ở trên, tôi không hề thấy việc mình sống có ý nghĩa. Tôi chắc chắn mình không có ý định dại dột, tuy nhiên luôn mong chuyện gì đó xảy ra với mình như tai nạn hoặc đột quỵ chẳng hạn. Xin nói thêm, tôi cũng thuộc dạng cơ địa khỏe, ít bệnh, quan tâm sức khỏe chứ không phải cố sống buông thả.
Thứ duy nhất khiến tôi còn muốn tồn tại là sống vì những người quan tâm mình. Tôi luôn cố gắng sống và làm mọi việc tốt để những người thân vui vẻ. Không phải mọi người ép buộc tôi làm họ vui vẻ, mà chính tôi muốn họ hạnh phúc, không phiền lòng về mình. Tôi không quan tâm những lời người khác nói về mình, nghĩ cũng không ai dị nghị về tôi. Tôi sống tốt và hay giúp đỡ mọi người, cũng không cầu lợi gì từ ai, rất nhiều người quan tâm tôi dù với tính hướng nội, tôi cũng không giữ liên lạc với mấy người. Mỗi lần tôi về nước, bạn bè cũ đều đòi đi cà phê nói chuyện. Tôi kiếm cớ không gặp vì muốn có thời gian nghỉ ngơi bên gia đình thì một số người còn bảo sao bạn thân mà không gặp được.
Rất nhiều người tôi đã giúp đỡ, nghe tâm sự từ họ nên họ coi tôi như một người bạn thân, nhưng tôi không nghĩ vậy. Không phải tôi không quan trọng mối quan hệ này mà việc mình làm, tôi nghĩ là do tính cách và suy nghĩ muốn giúp đỡ chứ không hề vì muốn kết thân. Kể dài dòng thì tôi chỉ muốn nói tôi không hề có vấn đề về gia đình, tình cảm và mối quan hệ xã hội. Tôi luôn vui vẻ, sống tích cực bên ngoài nhưng bên trong đang chết dần chết mòn.
Lúc đầu tôi nghĩ có lẽ một phần do tính cầu toàn, luôn cảm thấy mọi việc tôi làm chưa đủ và cũng do công việc nghiên cứu quá stress; rồi nghĩ lại, tôi có suy nghĩ này lâu rồi. Tại sao vậy nhỉ, có ai giống tôi không? Cho tôi nghe giải pháp của các bạn đi. Tôi là người thích đọc sách, quan tâm phật pháp, tâm linh, nhân quả và tâm lý học. Mong mọi người cho tôi những gợi ý để giải quyết vấn đề của bản thân.
Quỳnh Nga
Nguồn: Tổng hợp Internet