Tôi 38 tuổi, chồng 40 tuổi, kết hôn muộn và giờ tôi mang bầu lần đầu được năm tháng rồi bằng phương pháp IVF.
Gần đây tôi luôn suy nghĩ có nên bỏ chồng để bớt phải ưu phiền, khổ não hay không. Chồng tôi ưu điểm thì ít mà nhược điểm nhiều vô kể. Ưu điểm: Là người tốt tính, hay thương và giúp đỡ người khác, hiền lành, dễ tính nên nhiều bạn bè thích chơi cùng. Anh không ngại khổ, không sĩ diện quá mức, làm việc nhà không nề hà, không phân biệt. Những hôm vui vẻ anh cũng chịu khó dậy từ 4h30 sáng để nấu nướng và giặt giũ rồi chuẩn bị sẵn mọi thứ cho vợ trước khi đi làm.
Anh thoáng tính, không chi li với bất kỳ ai, biết đối nhân xử thế. Nhược điểm: Rất ham nhậu, nhậu rất nhiều, bình quân 10-15 lần mỗi tháng. Mỗi lần nhậu anh không báo trước, về rất trễ (qua 12h đêm) và lại tự chạy xe về. Anh ham vui, ham bạn bè quá mức. Công việc anh vất vả và bấp bênh. Anh chạy xe ôm công nghệ, bình quân 8-13 triệu đồng mỗi tháng. Mỗi lần anh nhậu về say, tôi to tiếng (có thể nói là chửi bới), anh lại đập đồ đạc khá nhiều lần. Anh thậm chí còn đánh tôi đôi lần vì tôi chửi rủa sau khi anh đi nhậu về hoặc tôi gọi nhiều lần anh mới chịu về.
Một lần duy nhất anh đánh tôi rất đau, mạnh và tôi đã báo công an xử lý. Sau lần đó, mỗi khi tôi chửi hoặc đánh anh vì anh nhậu xỉn, tức quá anh chỉ đánh tôi một cái (kiểu như ức chế quá khi bị tôi nói hay chửi trong khi đang có men trong người). Anh rất nóng tính và dễ dàng mất kiểm soát, nhất là khi đã nhậu vào. Bất kỳ đám tiệc nào anh cũng uống tối đa và nhiều lần tôi đi cùng đều phải chở anh về. Thường trong các buổi tiệc đó anh xỉn quá mức nên anh em, bạn bè luôn phải kiểu nịnh nọt mãi để anh đi ngủ.
Còn nếu có ai khích bác hay anh ức chế chuyện gì đó với người khác thì thường rất dễ xảy ra chuyện hoặc đánh nhau (nếu không có người can ngăn). Theo tôi đánh giá, anh xuất thân nhà rất nghèo khó nên cũng ăn uống khổ cực và thỉnh thoảng coi đó là sự chịu khó nhưng anh lại rất thiếu ý chí, tham vọng và chí tiến thủ. Dù từng đậu đại học và học ắp ra trường nhưng không tốt nghiệp được do đánh nhau, ăn nhậu gì đó nhưng sau 20 năm anh vẫn không có công việc đàng hoàng, tử tế mà làm hết việc này đến việc nọ, toàn việc chân tay vất vả. Gia cảnh rất nghèo nhưng làm được bao nhiêu anh xài sạch bấy nhiêu, không bao giờ có suy nghĩ tiết kiệm, phòng thân cho tương lai xa. Làm ít tiền, bấp bênh nhưng anh lại không biết tiết kiệm, phung phí quá mức cho nhiều việc không cần thiết.
Nhiều lúc anh tự ái, sĩ diện và tự trọng quá mức, không có hoạch định gì cho tương lai, kiểu ỷ lại. Tôi cũng không hoàn hảo gì nhưng nhận thấy mình khác xa với chồng về nhiều thứ nên nhiều lúc rất ức chế và muốn buông bỏ. Tôi có công việc văn phòng ổn định với mức thu nhập khá so với chồng. Tôi tự mua được một ngôi nhà, đang cho thuê bốn triệu đồng mỗi tháng, có chung 40% cổ phần với nhà ngoại ở một căn nhà khác. Tổng thu nhập của tôi khoảng 35-50 triệu đồng mỗi tháng (kể cả thưởng tết). Tuy nhiên vợ chồng tôi vẫn phải ở nhà thuê tại Sài Gòn vì chưa thể đủ lực để mua nhà tại thành phố đắt đỏ này. Nhà tôi mua là tài sản hoàn toàn của riêng tôi trước hôn nhân và là cả quá trình phấn đấu, tiết kiệm của bản thân kể từ lúc ra trường tới giờ.
Hiện tại, tôi mang bầu mà lại thai IVF nên tốn kém hơn rất nhiều. Tôi vẫn nợ ngân hàng tiền nhà cả tỷ đồng, phải trả nợ hàng tháng. Mỗi tháng sau khi trừ hết chi phí, tiền trả ngân hàng, tôi chỉ còn dư khoảng 10 triệu đồng. Tôi rất lo vì sắp sinh con và sắp đến thời điểm thả nổi lãi suất ngân hàng rồi. Tôi sợ với số tiền ít ỏi còn lại không đủ để mình lo liệu mọi thứ. Tôi chỉ có duy nhất một cây vàng cưới để dự phòng cho mọi rủi ro. Trong khi tôi lo lắng vậy nhưng cảm nhận chồng hoàn toàn ngược lại, không lo lắng gì và dường như ỷ lại cho vợ lo tất. Tôi nhiều lần to nhỏ với chồng những lo lắng trên và nói anh phải tiết kiệm, lên kế hoạch để sinh con tốt nhất, dự phòng rủi ro cho nhiều việc khác nữa. Anh kiểu nói thì nghe vậy chứ không thực hiện vì được đồng nào đi nhậu gần hết.
Chồng tôi có khoản nợ nhỏ 170 triệu đồng, phải trả lãi hàng tháng gần hai triệu đồng nên anh cho rằng như vậy là quá sức rồi. Hiện tại chồng chỉ lo trả khoản nợ nhỏ này và chi tiền ăn uống cơ bản cho hai vợ chồng mà thôi, còn lại toàn bộ các khoản khác tôi phải tự chi. Xin nói thêm, chồng ngoài những lúc nhậu còn bình thường tôi cảm nhận anh là người thương vợ, đàng hoàng, tử tế, không đến nỗi nào. Tôi nên làm gì để chồng bớt nhậu, có tính tiết kiệm và lo xa hơn đây? Hay tôi nên buông bỏ cho nhẹ lòng? Xin góp ý của mọi người. Chân thành cảm ơn.
Ngọc Hà
Nguồn: Tổng hợp Internet