Tôi nghĩ mình là người bạn gái trong bài viết “Tha thứ cho bạn gái ngoại tình, có nên không”.
Tôi đã đọc hết các bình luận của độc giả, về bản chất câu chuyện đúng như bài viết của bạn trai tôi. Tôi xứng đáng bị lên án và không dám xin sự đồng cảm, chỉ hy vọng bạn trai đọc được bài này và cho tôi cơ hội trò chuyện.
Tôi và bạn trai biết nhau khi công ty anh ký hợp đồng thuê công ty tôi làm mảng tiếp thị cho sản phẩm mới. Đó là hợp đồng có giá trị cao đối với công ty tôi, sếp đặc biệt quan tâm, không thể xảy ra sai sót. Tôi có mối quan hệ quảng giao và từng là gương mặt triển vọng của vài cuộc casting phim ảnh thời tuổi đôi mươi nhưng chọn đi học nước ngoài rồi về nước làm việc. Tôi có nhiều người theo đuổi nhưng cảm thấy không phù hợp nên vẫn chưa mở lòng với ai cho đến khi gặp bạn trai.
Tiếp xúc với nhau hơn một tháng, tôi mới biết anh là thành viên sáng lập của công ty. Gia đình anh định cư ở nước ngoài và anh vẫn thường đi về để lo việc công ty. Tôi có chút bất ngờ vì anh ăn mặc giản dị, cách ăn nói mộc mạc, chất phác. Việc tôi ấn tượng nhất là anh vẫn đeo cái đồng hồ điện tử rẻ tiền mà tôi cũng có hồi còn đi học phổ thông, có thể hẹn giờ kêu tít tít. Tình yêu đến thật tự nhiên sau đó. Tôi rất ngưỡng mộ tài năng và cách điều hành công việc của anh. Ở bên anh, tôi có thể là chính mình, không phải khoác lên người bộ cánh chỉn chu, lịch thiệp. Bạn trai không phải mẫu đàn ông lãng mạn, galăng với phụ nữ như những người tôi từng gặp, nhưng tôi chưa bao giờ phiền lòng về những việc này.
Chuyện xảy ra giữa tôi và anh giám đốc công ty đối tác hoàn toàn nằm ngoài ý muốn. Tại thời điểm dự án kết thúc, công ty anh đối tác mời mọi thành viên trong mảng dịch vụ bữa tiệc chiêu đãi như những sự kiện trước đó. Tôi là trưởng nhóm điều phối, hỗ trợ rất nhiều cho dự án của anh ấy nên không thể từ chối buổi tiệc. Tôi thú nhận mình đã xao xuyến với cử chỉ và những hành động chăm sóc nhỏ nhặt của anh ấy, điều mà tôi không có được từ bạn trai có phần khô khan của mình. Ngoài ra, anh giám đốc này là người nước ngoài, tôi có phần bị thu hút bới vẻ bề ngoài của anh ấy. Tuy nhiên, mọi việc chỉ dừng lại ở mức rung động, cho đến buổi tiệc đó, tôi uống hơi nhiều, vì đã làm hết sức trong công việc và mọi việc may mắn thành công.
Lúc ra về, vì bạn trai có việc không thể ra đón, anh tài xế cũng có việc riêng nên không thể nhờ vả, khi đó, anh giám đốc có nhã ý đưa tôi về nhà vì sẵn xe. Trong thâm tâm tôi không muốn nhưng sự việc xảy ra quá nhanh, tôi không nhớ tại sao đồng ý để anh ấy đưa về. Trong ánh đèn mờ ảo, tôi không thể kiểm soát hành vi dù ngờ ngợ có điều gì đó không đúng. Sáng hôm sau thức dậy, mọi thứ như sụp đổ vì người bên cạnh tôi không phải bạn trai. Anh giám đốc xin tôi tha thứ, vì anh có cảm tình ngay từ đầu tiếp xúc với tôi, nói nếu tôi đồng ý, anh sẽ cưới vì yêu tôi chân thành. Anh ta còn nói rất nhiều điều nữa nhưng vì quá uất hận, tôi không thể nói gì nên ra về trong sự xấu hổ tột cùng.
Mọi chuyện sau đó như bạn trai tôi nói. Chỉ là, tôi đã từ chối cơ hội của mình khi anh hỏi “Em có gì muốn nói với anh không?”. Tôi ngoại tình, đã quá sai khi không thể kiểm soát tình cảm của mình. Vì cảm thấy không còn xứng đáng với anh nên tôi cố ý nói những lời tổn thương và hy vọng anh từ bỏ. Nếu bạn trai lớn tiếng mắng chửi, hoặc kể cả tát tôi, tôi bằng lòng chấp nhận để có thể quên anh dễ hơn. Nhưng anh kiểm soát rất tốt tâm trạng, chỉ đề nghị ngắn gọn cả hai chia tay để tôi theo đuổi hạnh phúc với anh giám đốc nước ngoài kia.
Vài tuần nay, tôi thực sự suy sụp, ngày càng nhận ra anh là cuộc sống của mình, là người mình sẵn sàng hy sinh để thấy được anh hạnh phúc. Tôi quá ngu dại mà đánh mất hạnh phúc của mình. Tôi đã tuyệt giao với anh kia kể từ hôm đó, và chắc sẽ không thể mở lòng với ai khác nữa. “Giờ đây, nếu anh đọc được bài này, hy vọng anh có thể cho em một cơ hội, em nhất định sẽ là người bạn đời tin cậy của anh. Em sẽ ở đây và chờ sự tha thứ của anh. Em còn yêu anh rất nhiều, hãy cho chúng ta một cơ hội được không anh?”.
Tố Cẩm
Nguồn: Tổng hợp Internet