Những bài thơ hay về thầy cô và mái trường

By 8 năm ago

Tuổi học sinh là quãng thời gian đáng nhớ nhất của đời người. Đó là khoảng thời gian bạn được sống vô tư, vui vẻ bên bạn bè và thầy cô, là bước đệm vững chắc cho tương lai sau này. Thành công của bạn một phần lớn là nhờ công lao dạy dỗ của thầy, của cô.

Ngay cả khi bạn đã trưởng thành và rời xa mái trường, hình ảnh của thầy cô sẽ luôn ở trong trái tim của mỗi người. Tri ân thầy cô có vô vàn những cách, tuy nhiên, cách tri ân ý nghĩa nhất có lẽ là những nỗ lực để của được thành công của bạn.

Trong bài viết này, chúng tôi xin tổng hợp những bài thơ hay về thầy cô, đây cũng là một cách để tri ân thầy cô tình cảm và xúc động nhất.

1. Người lái đò

Một đời người – một dòng sông…

Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,

"Muốn qua sông phải lụy đò"

Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa …

 

Tháng năm dầu dãi nắng mưa,

Con đò trí thức thầy đưa bao người.

Qua sông gửi lại nụ cười

Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.

 

Con đò mộc – mái đầu sương

Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,

Khúc sông ấy vẫn còn đây

Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông…

2. Gặp lại thầy

Con dừng lại phía hàng cây

Bồi hồi khi gặp dáng thầy hôm nao

Trường xưa vẫn nét ngày nào

Và đây vẫn dáng thầy cao cao gầy

Vẫn bao la một vòng tay

Đón con như thể chưa ngày cách xa

Kìm lòng để lệ khỏi nhoà

Giọng thầy trầm ấm thật thà “phải con?”

Cái tên thầy gọi riêng con

Đến giờ con thấy vẫn còn mới nguyên

Ước mong con mãi không quên

“thật lòng vững trí đừng phiền nghe con”

Lợi danh – danh lợi sẽ mòn

Những điều thầy dạy còn hoài khắc tâm

Nhớ tóc thầy điểm hoa râm

Cùng lời chỉ dạy âm thầm con mang

Ai quên đi chuyến đò ngang

Quên sao người lái thuyền sang bến đời.

3. Thầy và chuyến đò xưa

Lặng xuôi năm tháng êm trôi

Con đò kể chuyện một thời rất xưa

Rằng người chèo chống đón đưa

Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều

 

Bay lên tựa những cánh diều

Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên

Rời xa bến nước quên tên

Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười

 

Giọt sương rơi mặn bên đời

Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông

Mắt thầy mòn mỏi xa trông

Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian…

– Nguyễn Quốc Đạt –

4. Khi thầy về hưu

Cây phượng già treo mùa hạ trên cao

Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:

"Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…"

Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.

Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào

Con nao nức bước vào trường trung học

Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc

Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.

Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?

Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?

Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi

Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?

Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao

Vai áo bạc như màu trang vở cũ

Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ

Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!

– Lá Me –

5. Trường cũ

Đã lâu rồi không về thăm trường cũ

Nhớ hàng cây nhớ ghế đá thân thương

Nhớ thầy cô nhớ những buổi tan trường

Nhớ lớp học ôi vô vàn thương nhớ

Thời gian ơi xin hãy quay trở lại

Mang em về kỷ niệm dấu yêu

Ngồi nơi đây mà nhớ lại bao điều

Thầy cô đã mở đường em tiếp bước

Ngày hôm nay những gì em có được

Nhờ thầy cô vun đắp kiến thức em

Thầy trồng cây cho bóng mát sau này

Cô ươm trái cho vườn xanh tươi mãi

Ngày xưa ơi nhớ những ngày thơ dại

Vẫn có thầy và bạn mãi bên ta.

Lớn lên và trưởng thành, mỗi người có cho mình một công việc, một cuộc sống riêng. Chúng ta có thể đặt chân đến khắp mọi miền nhưng thầy cô thì vẫn luôn ở đó dưới mái trường xưa với bục giảng, bảng đen và phấn trắng; Với giáo án và những đêm thức trắng soạn bài; Với tất cả tâm huyết và tình yêu thương dành cho những lứa học trò kế tiếp.

Hãy biết ơn và trân trọng những người thầy, người cô đã từng dìu dắt mình các bạn nhé. Với những bài thơ hay về thầy cô chúng tôi hy vọng đã đem đến cho bạn những giây phút xúc động về tình thầy trò. 

Thu Thủy

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked*

Share