Nỗi cô đơn như chơi trò vờn đuổi, nhắc đến nhau thì thấy nhớ, mà nhớ đến nhau thì lại thấy đau


Nỗi cô đơn như chơi trò vờn đuổi, nhắc đến nhau thì thấy nhớ, mà nhớ đến nhau thì lại thấy đau

Nỗi cô đơn như chơi trò vờn đuổi, nhắc đến nhau thì thấy nhớ, mà nhớ đến nhau thì lại thấy đau

– Khuyết danh –


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *