Tôi xinh xắn, có học thức, có tài chính; chồng làm tự do, hơn tôi nhiều tuổi, yêu nhau sáu năm rồi kết hôn.
Về lý trí, thật quá rõ ràng khi nhận thấy tôi không nên tiến đến với anh. Gia đình tôi cơ bản, bố mẹ có chút tiền, anh chị cũng làm trưởng phòng trong các cơ quan nhà nước. Còn anh là con út trong gia đình có bốn anh em trai, bố mất sớm, chỉ còn mẹ. Ba người anh của anh đều nhiều tuổi, người không có việc làm, cả ngày chỉ ăn với chơi, sống phụ thuộc nhưng rất hay lớn tiếng, người làm công nhân lương không đủ nuôi thân; cả ba đều chưa lấy vợ.
Anh làm tự do, lúc nọ lúc kia, những lúc làm được anh đều dành hết tiền lo cho gia đình, bản thân không có chút tiết kiệm hay tài sản gì. Lúc chúng tôi yêu nhau, có vài người vẫn theo đuổi tôi, có người làm giáo viên, người làm quản lý trong công ty nước ngoài, lương tháng hơn 50 triệu đồng. Tôi coi trọng tình cảm, chưa bao giờ đặt nặng vấn đề tiền bạc, cuối cùng vẫn thương anh hơn cả và chọn lấy anh. Anh từng nói nhiều đôi yêu nhau nhưng rồi phải chia tay vì vấn đề tài chính và con cái. Lúc đó tôi không nghĩ xa được, chỉ biết thương anh, giờ mới dần nhận ra tiền bạc quan trọng đến thế nào trong mối quan hệ gia đình.
Tôi mới sinh con, không đi làm được, toàn bộ tài chính anh lo, tiền tôi tiết kiệm được tiêu dần cũng hết. Tôi sẽ chẳng sợ hay suy nghĩ gì nếu chúng tôi nghèo nhưng có thể làm rồi tích cóp dần, vấn đề là anh vẫn phải chi trả các khoản nợ lớn của gia đình và lo toàn bộ chi phí trong nhà, mua đồ dùng sắm sửa dù chúng tôi không có ý định sống ở đó lâu dài. Tôi bảo với anh nên cân nhắc, có chút tiền nên tiết kiệm cho gia đình nhỏ, có con rồi chi tiêu nhiều, vậy mà anh không nghe. Anh dồn hết tiền lo cho gia đình, vì trong nhà anh là người duy nhất có thu nhập. Có nghĩa là, anh cứ làm dư ra bao nhiêu thì tiền đó lo cho gia đình anh bấy nhiêu.
Người có hiếu và sống vì người khác như anh, tôi biết mình may mắn lấy được, còn hơn những người mặc kệ người khác và chỉ biết lo cho bản thân. Nhưng một phần, tôi buồn và lo vì sợ không lo được cho con một cuộc sống hẳn hoi, đầy đủ. Tôi từ một người không phải lo nghĩ nhiều về tiền, tự nhiên sống trong cảnh nghèo, chẳng bao giờ dư dả, thậm chí nhiều khi phải vay lãi để có tiền ăn. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi thật không biết lấy tiền ở đâu để chi tiêu. Tôi đã khóc rất nhiều vì việc này. Cùng với đó, họ hàng nhà tôi toàn người giàu. Anh chị em họ lấy những người có điều kiện, bố mẹ lo đất và nhà cửa cho, chỉ cần tích cóp làm ăn.
Rồi tôi mới biết, hóa ra sau lưng mình, mọi người có vẻ thương cảm cho tôi. Họ nói tôi xinh xắn là thế, không đến nỗi nào mà sao phải lấy người nghèo quá như vậy. Trong thời buổi bây giờ, nhà anh vẫn nghèo đến độ không có tiền ăn hàng ngày, anh phải chu cấp toàn bộ. Tôi buồn lắm, từ việc mong ngóng con, giờ đây tôi thấy có lỗi với con nhiều hơn. Tôi đang sống trong trạng thái vừa thương anh vừa đau khổ. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Diệp Hoa
Độc giả comment để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc