Sáu năm qua, tôi ngụp lặn trong căn bệnh trầm cảm

By 1 năm ago

Đến nay tôi cố thoát khỏi trầm cảm được gần một năm, dù chưa triệt để bởi vẫn có lúc chán nản nhưng không còn tìm tới cái chết nữa.

Tôi 29 tuổi, bắt đầu mắc trầm cảm cách đây sáu năm. Những kết quả không như ý muốn trong cuộc sống làm tôi trở nên chán chường với mọi thứ xung quanh. Tôi dần trở nên khép kín hơn với mọi người, cộng thêm việc chỉ sống một mình nên ngoài lúc đi làm rồi về nhà như một cái máy, tôi không đi đâu giao du. Các mối quan hệ vì thế rời rạc và đứt gãy dần. Tôi trở nên cáu gắt với người thân muốn quan tâm mình, không muốn mở lòng với ai, luôn cảm thấy bất lực, vô dụng những lúc trống vắng. Là con trai nhưng tôi khóc rất nhiều những lúc đó. Ngay chính tôi cũng dần nhận ra điều đó nhưng không muốn tiếp nhận bất cứ sự thương hại của ai. Căn bệnh trầm cảm cứ nặng dần, nhưng khác với nhiều người trầm cảm khác, tôi ngày càng ngủ nhiều, ăn nhiều hơn và lên cân trông thấy, ngày càng trở nên lầm lì như một cái bóng.

Bệnh càng nặng khiến tôi có ý định tự tử vào tháng sáu năm ngoái và thực hiện tới hai lần nhưng không thành công. Lần thứ nhất, tôi ra hiệu thuốc và bảo bị thiếu ngủ nặng, nhờ nhân viên kê đơn và về uống tất cả trong một lần duy nhất. Nhưng trời phật thương xót hay ông bà phù hộ, tôi không ra đi theo cách này. Chỉ là khi tỉnh dậy đầu óc mơ hồ, cơ thể như đeo đá, với một đống hỗn độn xung quanh mà tôi đã nôn ói ra trong lúc vô thức. Sau khoảng một tuần, tôi lại tiếp tục tìm tới cái chết lần hai. Lần này tôi viết sẵn di thư, leo lên sân thượng của tòa nhà 12 tầng. Cho tới giờ, tôi vẫn nhớ cảm giác chênh vênh khi đứng ở lan can nhìn xuống dưới. Gió từng đợt thổi mạnh táp vào mặt, nhìn xuống dưới, đầu người như chiếc cúc áo, ôtô nhỏ như chiếc xe đồ chơi. Tôi đã quay lưng lại, tay bám hờ vào lan can nhưng một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn tung tờ giấy tôi đã chèn cẩn thận. Mồ hôi tuôn ra lạnh buốt sống lưng khi quay trở lại sân thượng. Nhìn tờ giấy tôi ghi giờ đã yên vị trên nóc nhà bên cạnh, lại ngước mắt nhìn lên bầu trời nhuốm ánh hoàng hôn vàng úa, tôi chợt cảm thấy có lẽ đây không phải là thời điểm và cách tạo hóa muốn mình ra đi trên cõi đời này.

Từ thời điểm đó, tôi quyết tâm thay đổi lối sống của mình, hạn chế khoảng thời gian ở nhà một mình. Sau giờ làm việc, tôi cố gắng bắt chuyện với mọi người nhiều hơn, có khi ra quán trà đá cả buổi tối chỉ để nói chuyện với ông bác bán nước hay một chú xe ôm nào đó. Tôi dành thời gian rảnh buổi chiều đi tập thể dục, chạy bộ ngoài công viên, đọc sách buổi tối những hôm mưa gió không ra ngoài được và hạn chế sử dụng các thiết bị điện tử khi không cần dùng tới công việc. Kể thêm cho các bạn, tôi chưa có người yêu và đang cố gắng làm chuyện này. Tôi nghĩ khi yêu ai đó, mình sẽ vì người ta hạnh phúc mà có động lực hơn trong cuộc sống. Sáu năm trời đằng đẵng trầm cảm làm tôi đánh mất quá nhiều thứ: tình cảm gia đình, cơ hội thăng tiến, hạnh phúc của đời người.

Tất nhiên hiện tại mọi thứ vẫn còn khá khó khăn do tôi đã thu mình trong sáu năm trời và mới chỉ vực dậy được trong mười tháng qua, nhất là khả năng giao tiếp bị hạn chế do tôi vẫn ở một mình, các mối quan hệ còn trong phạm vi rất hẹp. Tôi muốn tâm sự để xin lời khuyên từ mọi người về những khó khăn tôi đang gặp phải.

Đức Mạnh

Độc giả comment để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

 

 

 

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked*

Share