Vợ chồng tôi không hạnh phúc, không có tiếng nói chung, không chung quan điểm, không có gì gắn bó ràng buộc như những cặp vợ chồng khác.
Tôi kết hôn được hơn 16 năm, có hai con đủ nếp đủ tẻ. Hai vợ chồng trải qua nhiều sóng gió trong quá khứ, đi lên từ hai bàn tay trắng đến giờ kinh tế ổn định hơn, có nhà cao cửa rộng, xe cộ, có vị trí trong xã hội. Vợ chồng tôi không hạnh phúc, không có tiếng nói chung, không chung quan điểm, không có gì gắn bó ràng buộc như những cặp vợ chồng khác nên nhiều lần cả hai muốn ly hôn, giải thoát cho nhau. Nhưng vì thương con nên nhiều lần vợ muốn ly hôn, tôi đều là người níu lại. Tuy nhiên cứ vậy mãi cũng không được. Mang tiếng là vợ chồng nhưng chỉ như người xa lạ, không quan tâm, lo lắng cho nhau. Tôi và vợ độc lập về kinh tế, tôi không biết thu nhập của vợ và cũng không quan tâm điều đó, bởi tôi không coi trọng tiền bạc. Về kinh tế, tôi lo mua những khoản lớn trong nhà như nhà cửa, xe cộ, còn lại đưa vợ tiết kiệm. Tôi lo đối nội đối ngoại, lo công việc lễ tết, những khoản tiền lớn. Còn vợ lo sinh hoạt hàng ngày, điện nước, con cái học hành.
Tôi biết vợ có quỹ đen nhiều, nhưng không bận tâm, cũng chưa một lần xin tiền vợ. Ngược lại tôi hay cho vợ tiền những khi có chuyện gì đó hay cô ấy mua sắm cho bản thân. Tôi lãng mạn, có chút phong kiến, quan điểm đàn ông phải là trụ cột của gia đình, kiếm tiền lo cho vợ con được cuộc sống đầy đủ, và tôi đã làm như thế. Vợ có suy nghĩ hiện đại, phụ nữ phải kiếm tiền nhiều, phấn đấu lên chức nọ chức kia. Tôi cũng ủng hộ quan điểm đó, nhưng dù ra ngoài xã hội có thế nào, gia đình vẫn là quan trọng nhất. Mười sáu năm kết hôn, vợ chưa từng giặt đồ cho tôi, có chăng hồi mới quen giặt tay được vài lần. Tất nhiên bây giờ có máy giặt, nhưng những đồ trắng phải tự giặt tay. Tôi tự lập nên không muốn nhờ vả vợ. Thậm chí nếu vợ có đồ cần giặt tay, cô ấy chỉ giặt của mình, bỏ riêng đồ của tôi ra. Nếu đi công tác lâu ngày, đồ của tôi vợ cũng để đó. Chuyện ủi đồ cho chồng càng chưa từng.
Từng ấy năm kết hôn, vợ chưa từng mua cho tôi một món quà gì nhân dịp lễ. Áo quần của tôi toàn bộ tự mua. Còn tất cả dịp lễ, tôi chưa từng quên, đều có quà đủ cả. Đồ vợ dùng như trang sức, điện thoại, xe cộ… tự tay tôi mua. Thời gian kết hôn, cô ấy nấu ăn sáng cho tôi chắc đếm được trên đầu ngón tay. Sáng sớm vợ dậy lo cho bản thân như xay hạt ăn kiêng, chú trọng tập thể dục nhưng nấu ăn sáng cho con cái thì không, chỉ cho con tiền tự mua hoặc gọi đồ về ăn tạm. Tất nhiên, nhiều người nghĩ tôi có thể làm được sao không làm. Tôi có thể làm mọi thứ không cần vợ, cũng không muốn phiền nhưng nếu đã yêu nhau, người ta thích được chăm sóc người mình yêu, thích nấu cho chồng con những món ăn ngon, dù mệt đến mấy thấy người mình yêu thương được vui là hạnh phúc rồi. Công việc của tôi phải đi sớm về muộn, nên nhiều khi cũng khó.
Vợ chưa một lần chủ động quan hệ vợ chồng, tôi cứ phải như đi xin, rồi kêu mệt, đóng cửa ngủ riêng. Lâu dần mỗi người một phòng, không ai đòi hỏi ai. Cô ấy chưa từng chủ động ôm hôn tôi, chưa từng nắm tay tôi khi ra ngoài đường, cũng chưa từng có cử chỉ âu yếm chồng chồng vợ vợ. Đi làm về là học online, học về đầu tư, chăm sóc bản thân. Tôi bảo vợ dành thời gian xem bài vở cho con một chút, nhưng cô ấy thà thuê gia sư chứ không muốn động chạm vào. Vợ muốn kiếm thật nhiều tiền, lên chức, coi trọng công việc hơn bất kỳ thứ gì. Tôi góp ý rằng tiền có thể kiếm ra nhưng có những thứ mất đi rồi không thể lấy lại được, ví dụ bỏ bê con cái sau nó hư hỏng thì tiền có ích gì.
Vợ coi trọng công việc nên nhiều khi gia đình tôi có việc, tôi cũng không ép. Ví dụ giỗ bố tôi, nếu không phải ngày nghỉ, vợ không về. Lâu dần, sợi dây ràng buộc hai bên gia đình không có. Tôi ngược lại, coi trọng người thân, gia đình là số một, còn lại chỉ là thứ yếu. Nhưng nhiều khi vì công việc, vợ bỏ cả những sự kiện quan trọng trong gia đình. Từng ấy năm sống với nhau, tôi đi đâu, làm gì, vợ không quan tâm, chẳng hỏi han. Nếu vợ đi công tác, rất hạn chế hỏi han con cái, còn tôi đi dù một ngày cũng nhớ con không chịu được. Vì thế, tôi chán khi phải về nhà, cảm giác không còn muốn về, nên vợ cũng chán, bảo có chồng như không. Tôi suy nghĩ nên ly hôn, kết thúc mọi chuyện, giải thoát cho nhau, nhưng thương con nhiều quá, không muốn chúng thấy bố mẹ như vậy. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Đức Huy
Độc giả comment để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc