Yêu người không nên yêu

By 1 năm ago

Chỉ vỏn vẹn sau ba ngày ở bên nhau, em đề nghị cả hai không nhắn tin liên lạc riêng với nhau nữa.

Những ngày sau đó quả là dài đối với tôi, tôi tin mình làm được dù khó thế nào và em cũng sẽ làm được. Ngày tháng sau này, câu chuyện giữa em và tôi sẽ không còn ai nhắc tới nữa. Nhưng chắc chắn cả em và tôi đều biết yêu thương vẫn lớn lên trong mình từng ngày từ cả hai phía, đúng thế không em?

Chúng tôi chơi chung nhóm bạn, bỗng một ngày gần đây, sau buổi đi chơi, em có vẻ rất nhiều tâm sự và rủ mọi người ở lại đi nhậu. Vì là em út của nhóm nên mọi người dù khá mệt vẫn sẵn sàng chiều lòng. Em nói muốn uống xem uống được bao nhiêu, nói mọi người như người rất thân thiết hiếm hoi xung quanh em. Mười giờ tối, hết rượu nên cả nhóm quyết định về. Khi đứng lên khỏi bàn nhậu, tôi mới thấy em thực sự say. Em vẫn đủ tỉnh táo không cho ai thanh toán, rồi mới lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Mọi người phân công tôi đưa em về. Hôm nay, cũng là chớm mùa mưa mới, trời cứ mưa không ngớt như để ai cũng phải biết mùa mưa Hà Nội đến rồi. Cứ năm phút em lại mở cửa xe lao ra ngoài để nôn, có khi ngồi thụp xuống đường mặc cho mưa tầm tã rơi. Tôi cũng đoảng nên chẳng mang ô theo, lấy tạm tấm chắn nắng trên kính xe che cho em. Có lúc hai đứa ngồi thụp xuống vỉa hè như hai người hành khất vậy.

Tôi không nhớ nổi bao nhiêu lần phải dừng xe giữa chừng như thế. Em nói không muốn về nhà lúc này để con gái nhìn thấy trong tình trạng say xỉn, muốn nằm nghỉ tại ghế sau rồi khi tỉnh mới về nhà. Nhìn em ướt nhèm, lạnh, lại trong tình trạng mệt như vậy, có khi ốm không chừng nên tôi quyết định đưa em vào nhà nghỉ gần đó. Cũng ngại, kiểu gì nhân viên nhà nghỉ cũng biết ông bà này không phải vợ chồng, có khi còn nhìn tôi với ánh mắt “kẻ lợi dụng” lúc em say. Em gần như không biết gì. Tôi để em nằm nghỉ và ngồi một mình lôi điện thoại ra làm vài ván cờ vua nhưng đánh thua toàn tập. Khoảng một giờ đêm, em bắt đầu tỉnh táo đôi chút, giục tôi: “Anh về đi”. Một phần tôi chưa yên tâm về sức khỏe của em, về rồi, mình em say gần như không biết gì thế này, lỡ có chuyện gì thì sao. Phần vì tôi thực sự muốn là người em có thể tin được, chia sẻ với em được trong lúc này, vì tôi biết em đang rất cô đơn, nhiều tâm sự. Thường ngày, đi đâu em cũng chỉ nhấp môi, thi thoảng uống đỡ tôi một hai chén khi thấy mọi người mời tôi quá nhiều. Em vốn ít nói, cũng không ai trong hội biết rõ về đời tư của em.

Sau khi tỉnh táo dần lại, em bắt đầu kể tôi nghe. Em đã ly hôn chồng năm năm. Không phải có người thứ ba xen vào mà vì em bị bạo lực gia đình, bạo lực tình dục. Khi con gái lớn chút, em cùng con quyết định mua nhà ở riêng. Hiện hai mẹ con ở với nhau. Em không nói cho ai biết mình là mẹ đơn thân vì không muốn ai phán xét hoặc thương hại. Tôi khá bàng hoàng khi biết về thông tin này. Rồi em kể chuyện về những kỷ niệm hồi nhỏ, khi đi học xa nhà, thời gian vất vả lập nghiệp, cuộc sống chia sẻ vui buồn của hai mẹ con… Kể cho đã rồi ba giờ sáng em lại giục tôi: “Anh về đi”. Tôi với em quen nhau được một năm. Trong hội, em và tôi thân nhau nhất. Em luôn nói kính phục và nể trọng tôi ở mặt này, mặt kia. Còn tôi thấy em rất chân thật, lại hiền lành, đôi khi hiền quá, cứ như ai thích bắt nạt thì bắt nạt. Trong mọi chuyện, em thường nhận phần thiệt về mình. Mọi người hay gán ghép nhưng tôi và em mặc kệ, nói nửa đùa nửa thật: “Khi nào có kết quả sẽ báo cáo”. Chắc cả hai hiểu đều quý nhau hơn mức bình thường một chút. Chúng tôi luôn giữ khoảng cách, không nắm tay nhau, bắt tay nhau thì có.

Tôi đã có gia đình và ba người con, luôn nghĩ mình yêu gia đình hơn tất cả mọi thứ khác trên đời. Em cũng biết qua vài chia sẻ của tôi trước đó. Cách đây khoảng một tháng, lần đi hát karaoke về muộn cùng đám bạn, tôi đưa em về nhà bằng xe máy của em. Giữa đường tôi cảm giác có gì đó không ổn, chợt dừng xe và quay lại, thấy em đang âm thầm khóc. Lúc đó tôi lập tức xóa bỏ khoảng cách giới hạn bấy lâu, ôm chặt em vào lòng ngay giữa con đường vắng. Lần đó, em nói mình không có gia đình hạnh phúc, chỉ ở một mình với con gái, bài hát tôi hát tặng em làm em buồn… Quả thật từ giây phút đó, tình cảm trong tôi dành cho em cứ lớn dần, lớn dần. Cái ngày em say xỉn, tôi và em đi cùng nhóm bạn cả ngày. Ngồi cạnh em, những lúc nhìn em ngủ gục vì mệt mỏi nhưng tôi không dám kéo em dựa vào vai. Hai đứa chỉ có hai cái khuỷu tay chạm vào nhau, cảm giác vui vui lạ thường. Tôi biết điều đó vì suốt quãng đường, không đứa nào rụt tay lại, cho dù xe nghiêng lắc lư hay có phải trò chuyện với người khác hoặc phải với tay lấy vật gì đó. Hai khuỷu tay vẫn hờ hờ chạm vào nhau, suốt quãng đường không thể rời xa dù chỉ một cm.

Đến tối, những câu chuyện mà em lần đầu chia sẻ đã đánh gục trái tim và mọi giới hạn tự đặt ra với bản thân. Tôi nằm ôm em thật lâu, không muốn rời đi. Tôi muốn ở lại, vì hạnh phúc khi bên em thời khắc đó, vì con người em từ bé đến lúc này thực sự đáng yêu và đáng kính phục hơn những gì tôi từng nghĩ. Một lần nữa em giục tôi: “Anh về đi”. Tôi nói: “Mọi việc sẽ như em muốn, anh không làm khác. Nhưng nếu anh về, sau này em có tiếc và ân hận gì không?”. Hai con người luôn đặt ra giới hạn cho bản thân, đâu đó thoáng chợt nhận ra nếu xa nhau trong lúc này, sẽ không bao giờ có cơ hội bên nhau nữa. Và rồi, tôi và em đã ở bên nhau một cách trọn vẹn. Từng cử chỉ, hành động, tôi cảm nhận được chất chứa bao tình cảm chân thật và yêu thương… cũng có khi được cười nói ngây ngô như những đứa trẻ.

Từ giây phút ấy cho đến lúc này, dường như không lúc nào tôi không nhớ về em. Còn những lời nói, tâm sự ngọt ngào đã ở lại với cái đêm hôm đó. Tôi thường xuyên hỏi thăm sức khỏe, công việc của em như một người bạn. Em vẫn trả lời nhưng cứ như em muốn bình thường hóa lại mối quan hệ này. Trước đây, ngay cả khi đã khá quý em, em nhắn tin có lúc tôi còn không trả lời. Bây giờ tôi thực sự không làm nổi việc gì, cứ nhìn điện thoại là chỉ quan tâm xem có tin nhắn của em không, chỉ muốn vào ngay điện thoại để nhắn tin cho em. Tôi cảm nhận được điều tương tự từ em, khi dù cả hai đang trong cuộc họp đầu tuần ở hai cơ quan, nhưng trả lời tin nhắn nhau gần như tức thì. Điều khác lạ là em hạn chế nhắc đến chuyện tình cảm. Hai ngày tiếp sau như vậy, em đề xuất: “Mình sẽ không liên lạc, nhắn tin riêng cho nhau nữa anh nhé. Lý do thì sau này có dịp em sẽ nói, mà không nói có lẽ cũng không sao”. Tôi tôn trọng em và mong em tiếp tục mạnh mẽ lên. Người tưởng như mạnh mẽ nhưng có lẽ yếu đuối hơn lại là tôi… Thực sự là rất nhớ em.

Tôi lờ mờ hình dung ra lý do em xa tôi. Không phải như em từng nói vào đêm hôm ấy: “Em sợ mình sẽ gạt đi tất cả để ngã vào anh”. Mà vì em sợ chính tôi dành cho em tình cảm ngày càng sâu đậm rồi không quan tâm đủ đến hạnh phúc gia đình tôi nữa. Tôi lờ mờ đoán ra được em đã nửa đời người hy sinh tất cả để được ở bên con gái, giờ tiếp tục định hy sinh nốt phần đời còn lại để làm tấm gương cho con noi theo. Con em năm nay vào lớp 12, có thể chưa đủ lớn để hiểu nhiều chuyện. Em cũng sắp bước sang tuổi 45 rồi, dù em quá đẹp và trẻ hơn người khác vào cái tuổi này. Tôi đã nói: “Anh luôn ủng hộ quyết định của em, hãy tiếp tục mạnh mẽ lên. Mọi thứ sẽ như em muốn”. Khi em nhắn rằng rất băn khoăn về quyết định sẽ rời xa nhau, tôi đã nói: “Không làm thử sao biết đúng hay sai. Lý trí em mách bảo là đúng thì em nên làm, nếu có sai, không ngại sửa em nhé. Em tiếp tục mạnh mẽ lên cũng là điều từ đầu anh muốn khi đến bên em”.

Trong đầu tôi giờ đây luôn nghĩ đến em như một vì sao đẹp lung linh, sáng trong và dịu dàng… nhưng là một vì sao chợt lóe sáng rồi lại ẩn mình trong không gian mịt mùng, bao la mà tôi không thể tìm thấy. Em sẽ lại sống theo cách như em vẫn sống lặng lẽ, không cần ai biết đến. Cuộc đời em rồi sẽ có bao nhiêu lần một người đàn ông như tôi đi ngang qua nữa? Bao nhiêu lần em được lóe sáng lung linh như cái đêm hôm đó? Xin nhắn với ai đó: “Nếu may mắn em vô tình đọc được những dòng tâm sự này, anh vui lắm. Vui vì khi không liên lạc được với nhau nhưng anh vẫn có thể chia sẻ với em suy nghĩ của mình. Anh chưa bao giờ nói yêu em, đương nhiên, anh cũng không có cái quyền nói câu ấy. Nhưng… Anh yêu em”.

Phương Nam

Nguồn: Tổng hợp Internet

 

 

 

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked*

Share