Con tôi 17 tuổi, đang học xa nhà. Mối quan hệ giữa hai mẹ con ngày càng xấu, con ít khi nghe điện thoại của tôi.
Hè vừa rồi, con không về được nên ở nhà người bản địa. Tôi phát hiện con nghiện game, đã nói chuyện khá căng thẳng nên con ít nghe điện thoại từ mẹ. Con ở nội trú, kết quả học tập không thấp không cao. Đáng buồn là quan hệ giữa tôi và con ngày càng xấu. Tôi ít khi liên lạc được với con nên đành nhờ bạn cùng phòng và các du học sinh khác. Lần nào tôi đề cập tới việc học hành là con nổi giận, la hét.
Do ở xa không biết cụ thể thế nào, tôi nhờ nhà trường giúp đỡ con. Tôi nhận được mail của trường và cảm thấy rất sốc vì con nói dối về thực trạng của mình và gia đình. Con tuyên bố rằng thời gian sống ở nhà là theo cách tôi muốn, còn bây giờ con sống như cách bản thân muốn và thấy hạnh phúc.
Tôi chưa bao giờ đánh con, có mắng khi nói tục. Con lên án tôi bắt con học nhiều, không đứa trẻ nào bị ép học nhiều như thế. Con chỉ học thêm đàn piano và vẽ, tuần đi bơi một lần; chỉ có giai đoạn thi chuyển cấp, con phải học thêm để thi vào trường công cấp 3. Với con, tôi luôn là người khủng bố tinh thần, bắt con sống theo ý mình.
Trong chuyện này, chồng biết con nói dối nhưng anh nói tôi ngu, liên hệ với trường là đẩy con vào ngõ cụt, bạn bè chê cười, cô lập con; tôi làm mẹ phải để yên cho con và xin lỗi con; con nói dối để bảo vệ mình, đứa trẻ nào cũng thế. Tôi rất buồn và khó xử nên viết lên đây xin chuyên gia và mọi người cho tôi lời khuyên vì quan điểm hai vợ chồng khác nhau. Tôi muốn nhà trường kết hợp giáo dục con vì con sai nhưng chồng cấm tôi làm việc đó.
Thúy
Chuyên gia tâm lý Vũ Huệ gợi ý:
Chào bạn,
Qua chia sẻ đủ để hiểu bạn là người mẹ rất yêu con, hy sinh và lo lắng nhiều cho con. Bạn luôn cố gắng tìm cách kết nối với con để che chở, bảo vệ con tránh khỏi những cám dỗ ngoài đời. Bạn rất mẫu mực trong việc giáo dục con như chưa bao giờ đánh con, chỉ mắng khi con nói tục, hay khi bạn bắt con học nhiều. Không phải bà mẹ nào cũng làm được điều đó.
Tôi cảm nhận bạn không chỉ sốc mà còn rất đau đớn, tổn thương khi con tuyên bố thời gian sống ở nhà là sống theo cách bạn muốn và bây giờ con muốn sống như cách con muốn và thấy hạnh phúc, rằng bạn là người khủng bố tinh thần cho con.
Ở góc độ khác, theo bạn, những lý do nào khiến con nói và hành động như vậy? Hãy liệt kê nhiều nhất có thể, cố bình tâm, khách quan suy nghĩ trên lập trường của con, đặt mình vào vị trí của con.
Con bạn đang ở tuổi 17. Đây là lứa tuổi rất đặc biệt, tuổi mà con muốn thể hiện cá tính của mình, muốn độc lập, tách khỏi cha mẹ để khám phá bản thân, muốn thể hiện với chính mình và bạn bè rằng mình đã lớn, muốn khẳng định những giá trị của mình… Tuy nhiên, trong mắt cha mẹ, con mãi mãi là đứa trẻ bé bỏng. Sợ con bị tổn thương nên cha mẹ luôn tìm cách kiểm soát con. Điều này dễ dẫn đến mẫu thuẫn. Khi mâu thuẫn không được giải quyết sẽ xuất hiện các hành vi chống đối và hay làm tổn thương nhau.
Có mối liên hệ trực tiếp giữa cảm xúc và hành vi của trẻ.Khi trẻ cảm thấy dễ chịu, chúng sẽ cư xử đúng mực.Vậy chúng ta phải làm sao để giúp con cảm thấy dễ chịu? Tôi nghĩ bạn cần nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này, bởi hơn ai hết bạn là người hiểu con nhất và sẽ có cách phù hợp nhất với con.
Ở đây, nếu bạn giữ lập trường rằng tất cả những gì mình làm là đúng, con là sai, sẽ khó tìm được tiếng nói chung. Hãy lắng nghe cảm xúc của con, những lúc con không hài lòng ở mẹ, những lúc mẹ vô tình làm tổn thương con, hay việc con chơi game…. Mô tả những vấn đề bạn thấy, cảm xúc của bản thân, không phán xét tính cách, con người con.
Có thể thời điểm này rất khó để bạn kết nối với con. Bạn có thể tìm cách nói chuyện với con (tin nhắn hay viết thư…) để con hiểu nỗi lòng của mẹ. Xin lỗi con nếu thực sự bạn cảm thấy điều đó là cần thiết và nên làm. Hãy tin tưởng, tôn trọng con, hướng dẫn con, hiểu đặc điểm lứa tuổi của con, mẹ sẽ có cách kết nối với con tốt hơn để tìm ra hướng đi tốt nhất cho vấn đề của mình.
Chúc bạn bình tâm, sáng suốt.
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.