Tôi 27 tuổi, công việc tạm ổn, kinh tế chưa ổn định, đang nỗ lực để được ghi nhận thăng tiến, gia đình có dớp nên rất tự ti.
Suốt 12 năm phổ thông, tôi chỉ yêu thầm hai người và không dám thổ lộ hay tỏ tình, để rồi khi đối phương có người yêu lại tự đau khổ. Năm thứ hai đại học, một cô bé cùng khóa nhưng khác khoa tán tỉnh, tỏ tình với tôi sau khóa huấn luyện giáo dục quốc phòng ở trường. Đó cũng là người yêu đầu tiên và duy nhất của tôi (được con gái tán chứ không phải mình). Dù mối tình thời sinh viên chỉ vỏn vẹn hai tháng nhưng đã để lại cho tôi những vết thương không thể xóa nhòa, cái nhìn về tình yêu đối lứa với tôi trở lên lệch lạc. Kể từ đó đến nay, đã bảy năm, tôi vẫn đem vết sẹo tinh thần đó bên người, không thể bắt đầu với cô gái nào. Dù rất nghiêm túc nhưng khi đối diện với người mình thích đều không thể làm gì, không biết nói gì. Được vài người bạn tình trường dày dặn hơn chỉ bảo, hướng dẫn nhưng tôi vẫn kéo mọi thứ vào đường cụt.
Từ sau Tết, chuyển sang cơ quan mới, tôi để ý một bạn nữ kế toán vào sau tôi một tháng, kém hai tuổi. Lần đầu nhìn thấy em, tôi rực lên cảm xúc mãnh liệt. Bạn gái ấy chỉ đánh son, ăn mặc giản dị, rất chững chạc, đôi khi lại nhí nhảnh và đặc biệt đúng với gu phụ nữ của tôi. Sau ba tháng làm việc, dù không có quá nhiều cơ hội tiếp xúc trực tiếp với em nhưng tình cảm trong tôi cứ lớn dần. Thứ tình cảm của tôi dành cho em chưa phải yêu, thực sự là vậy. Nhưng trong thâm tâm tôi da diết muốn được chinh phục em, muốn trở thành người đứng phía sau luôn ủng hộ em trong cuộc đời, muốn được cùng em vui niềm vui chung, đau niềm đau chung, ngủ chung giường, sống chung nhà. Chưa có người con gái nào khiến tôi muốn công hiến cho họ mãnh liệt tới vậy. Nhưng vấn đề là tôi hầu như không biết phải tiếp cận em thế nào. Hai ba lần vào nhờ vả em công việc, tuy khác phòng ban nhưng chúng tôi đảm nhiệm chung vài lĩnh vực.
Gần đây, tôi gửi lời mời kết bạn và em đồng ý. Khi em xin nghỉ làm hai ngày, tôi mới dốc hết can đảm nhắn tin hỏi thăm em. Em trả lời theo cách những quân sư của tôi cho rằng em hứng thú, tôi rất vui. Hôm nọ, phòng ban tôi có thưởng nên mua trà sữa cho mọi người. Do lúc nhận trà sữa tôi khá bận nên chưa lấy uống. Lúc sau tôi chả có hứng thú nữa nên đem cốc trà sữa vào tặng em. Tuy nhiên phòng của em có 5-6 người, tôi chỉ quen em và chị kế toán trưởng thôi nên em nói với tôi là em ngại, sợ bị mọi người ghét vì uống một mình. Tôi nửa đùa nửa thật rằng để khi nào anh mời riêng em nhưng không cho ai biết nhé. Từ hôm đó đến nay, tôi và em chỉ nói chuyện, nhắn tin xoay quanh công việc, em trả lời khá súc tích, ngắn gọn. Tôi phải kiếm cớ công việc chỉ để được nói chuyện với em. Mấy lần chạm mặt em, nếu có hội chị em phòng ban, em cười nhìn tôi nhưng nụ cười gượng, kém tự tin. Còn nếu chỉ có em đi với chị kế toán trưởng, tôi thấy em cười tươi hơn, tự tin hơn. Đôi lúc ở trong văn phòng, em ngó lơ tôi, điều đó khiến tôi nghĩ phải giảm việc khiến em khó xử trong môi trường công sở phức tạp này.
Bạn tôi nói tôi khờ khạo quá, tán gái cũng không biết, chắc lại chờ gái tới tán tỉnh hay sao, nếu cứ như thế sẽ chẳng còn cơ hội đâu. Tôi suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về em cả ngày, luôn dõi nhìn em mỗi khi em đi qua chỗ làm việc của mình. Thậm chí trong đêm mơ tới viễn cảnh tôi và em về ra mắt gia đình em ở Thái Bình, gặp bố em và còn phụ giúp quán ăn của gia đình nữa. Em là người khiến cho tôi gạt bỏ mọi tự ti về bản thân và gia cảnh để một lần nữa nghĩ tới tình yêu, nhưng những gì tôi thể hiện lại không lên hồn. Tôi mong nhận được nhiều lời khuyên, chỉ dẫn của mọi người, để dù câu chuyện có đi tới đâu, thành hay tan, khi nghĩ lại, tôi cũng không hối tiếc. Xin cảm ơn quý độc giả.
Xuân Trường
Nguồn: Tổng hợp Internet