Tôi 28 tuổi, sinh sống và làm việc tại Hà Nội, công việc khá ổn định với mức lương trên 10 triệu đồng mỗi tháng.
Nhìn bề ngoài, mọi người thấy tôi là người tích cực, vui vẻ, hướng thiện, luôn chăm chỉ làm việc cũng như chăm sóc cuộc sống cá nhân. Nhưng bên trong, tôi biết mình chỉ là một người ôm ấp lấy đứa trẻ bị thương tổn tâm lý từ những ngày ấu thơ. Tôi thực sự không hạnh phúc như mình nghĩ và như hình ảnh mà mọi người nhìn thấy. Từ nhỏ tôi chứng kiến gia đình mình hay xào xáo, kình cãi, bố gia trưởng, nóng tính, có sở thích uống rượu nên hay “thượng cẳng chân hạ cẳng tay” với mẹ.
Dù thế bố vẫn là người tốt khi sống tử tế, không sa đà vào cờ bạc, gái gú, làm được bao nhiêu đều đem về cho vợ con, nhường cho vợ con những miếng ngon nhất. Mẹ là người phụ nữ truyền thống điển hình, thương chồng con, tuy nhiều khi mẹ giận bố nhưng hết giận lại thôi. Mẹ vẫn là người chăm sóc bố con tôi từ miếng ăn giấc ngủ và hy sinh cả đời mình vì gia đình. Bố mẹ tôi không phải là những người có năng lực kiếm tiền tốt vì không học hành nhiều, cũng không có nghề nghiệp chuyên môn nhưng bố mẹ luôn là tấm gương sáng của tôi về sự chịu khó, chịu khổ. Tôi nhớ những ngày ấu thơ, bố làm mộc vất vả thế nào, cũng nhớ sự cay đắng của mẹ khi làm ôsin để gom góp đồng lương nuôi tôi.
Những ngày cấp hai, cấp ba là khốn khó nhất, tôi lúc nào cũng là đứa đóng tiền học muộn vì lương bố mẹ gom mãi mới đủ. Sau này bố cũng chẳng thể theo được nghề mộc, bố mẹ chuyển bán nước giải khát, nhà tôi cũng đỡ khó khăn hơn. Em tôi ra đời khi điều kiện của gia đình ổn hơn một chút nhưng cũng chẳng dư giả mấy, gọi là đủ ăn đủ tiêu. Ngồi lại kể mới thấy gia đình tôi vất vả, khó khăn nhưng cũng không đến mức tệ vì cho đến ngày hôm nay mọi người vẫn mạnh khỏe, sống ổn, tôi có công việc ổn định, em tôi đi học rồi sau này sẽ có công việc của riêng mình. Nhưng tại sao trong lòng tôi luôn cảm thấy bất an đến vậy?
Như ở trên tôi đã kể, bố tôi nóng tính lại hay uống rượu, hai cái này khiến người đàn ông trở nên mất lý trí khi họ tức giận, mẹ tôi là người hứng chịu những trận chửi và cơn đòn roi của bố. Lúc tôi còn bé đã chứng kiến rất nhiều, có lúc mẹ cũng dắt tôi đi bỏ trốn đâu đó nhưng sau lại về. Sau này khi em tôi ra đời cũng vậy, chẳng khá khẩm gì hơn. Cho đến năm tôi học đại học vẫn còn cái cảnh mẹ dắt tôi và em đi trốn. Tình trạng chỉ cải thiện vào khoảng năm 2020, khi đó tôi đã đi làm vài năm, đủ trưởng thành về suy nghĩ lẫn tài chính nên quyết định không cam chịu nữa, tôi đưa mẹ đến một tổ chức hỗ trợ phụ nữ bị bạo hành để giải quyết tình hình.
Thực sự lúc ấy tôi rất muốn bố mẹ ly hôn cho mẹ đỡ khổ, nhưng có lẽ duyên nợ bố mẹ chưa hết nên hai người vẫn đâu vào đấy. Nói đúng ra, tình hình ổn hơn nhiều khi bố từ đó không còn động tay động chân với mẹ nữa, vẫn có chửi mỗi khi tức giận nhưng nói chung không tệ như khi trước. Thật lòng tôi thấy cũng đỡ lo phần nào, dần chấp nhận mọi thứ về gia đình. Tôi học cách chấp nhận bố mẹ như trước giờ vẫn vậy, chấp nhận sự nóng tính của bố, sự cam chịu của mẹ, chấp nhận việc hai người không tách ra khỏi nhau được. Tôi cũng hiểu được vì sao bố, mẹ lại như vậy, bởi lẽ bố cũng là đứa trẻ bị tổn thương từ thời ấu thơ do ngày xưa ông nội cũng đối xử với vợ con như thế.
Nhưng các bạn ạ, dù hiện tại tôi đã trưởng thành, có điều kiện cần và đủ để thoát ly khỏi gia đình, nhưng những gì đã xảy ra trong quá khứ vẫn như bóng ma trong tâm lý tôi. Nhiều khi nghĩ lại tôi thấy tủi thân vì tuổi thơ không hạnh phúc và bình yên như những đứa trẻ khác. Bố mẹ vẫn yêu thương, dành cho tôi những gì tốt nhất có thể, đôi khi tôi vẫn còn ám ảnh về những lần mẹ khóc lóc, xuýt xoa vết thương do đau đớn. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi biết mình may mắn so với nhiều đứa trẻ khác rồi, nên hiện tại tôi dần nghĩ thoáng ra. Thay vì nghĩ mãi về quá khứ, tôi biến nó thành nỗ lực để sống tốt hơn cho hiện tại và tương lai.
Tôi tự lập, thích ở một mình, có thời gian tôi định hình tính cách của mình là người hướng nội, càng lớn tôi càng nhận ra mình là người cả huống nội lẫn hướng ngoại. Có lúc tôi sẽ vô cùng hướng nội nhưng có lúc rất hướng ngoại vì không ngại xông pha, thử thách, kết nối, giao lưu với mọi người. Tôi cũng không biết hiện tại mình có hạnh phúc hay không vì cuộc sống khá bình yên. Tôi chăm chỉ làm việc, chăm sóc sức khỏe cá nhân, thi thoảng có vài chuyện vui tìm đến như thành tích công việc tốt, có thêm mối quan hệ tốt, thành tích chạy tăng lên sau thời gian chăm chỉ tập luyện… Đôi lúc cũng có những chuyện buồn xảy ra khiến tôi tức giận, đau khổ, bất lực, rồi tôi lại tin đó là những trải nghiệm cần có trong cuộc sống của mình, có hỉ nộ ái ố mới là con người.
Như đã kể, trước kia tôi rất hướng nội, sống khép kín, đi học, đi làm, đi tập rồi về nhà, khoảng vài năm trở lại tôi đã cởi mở hơn rất nhiều, có thể đi vi vu vài nơi mình muốn (với bạn hoặc một mình), tiêu tiền nhiều hơn cho bản thân chứ không còn tiết kiệm để mua nhà riêng như trước (tôi đã bỏ mục tiêu mua nhà Hà Nội cho nhẹ đầu, thấy đỡ áp lực hơn hẳn). Tôi cũng có thể giao lưu với người khác giới một cách tự tin, không rụt rè nữa… Có một điều tôi hơi bận lòng đôi chút là không xác định được chính xác mình có muốn lập gia đình và sinh con đẻ cái không. Tức là đôi khi tôi vẫn muốn có người yêu thương, đồng hành với mình, nhưng có lúc không tin tưởng vào việc hôn nhân sẽ đem lại hạnh phúc. Có lẽ do tôi vẫn chưa gặp được đúng người, chưa biết yêu và được yêu đúng nghĩa nên rất mông lung, mơ hồ.
Tôi đọc được rất nhiều lời khuyên từ những bài viết tương tự trên VnExpress rằng nếu không xác định được chuyện này thì có lẽ sống độc lập, hạnh phúc tự thân mới là điều tốt nhất, thay vì trông chờ người khác đem lại hạnh phúc cho mình. Tuy nhiên không giấu gì mọi người, tôi vẫn muốn được trải nghiệm cảm giác yêu đương, nghĩ mình cần trải nghiệm nó mới đánh giá được bản thân có muốn độc thân mãi mãi hay lập gia đình. Chỉ là tôi thấy lạ một điều, tại sao mình không thu hút được nam giới? Ngoại hình tôi không có vấn đề gì. Tôi chắc chắn vì đồng nghiệp, bạn bè đều chấm điểm ngoại hình ở mức khá. Tôi ăn uống điều độ và chăm tập thể dục, kiểm soát cân nặng, vóc dáng. Hay do tính cách của tôi có vấn đề thực sự? Kiểu như có chút khó tính, đề phòng, hay quan sát (thấy dấu hiệu không ổn là lùi lại liền), có lúc lại không hiểu rõ bản thân, quá ít tiếp xúc với nam giới nên không hiểu về tâm lý họ?
Tôi được tham vấn là hãy xuất hiện ở nơi có nhiều đối tượng mục tiêu của mình, ví dụ như phòng tập, các sự kiện tập trung nhiều người, nhưng rồi cũng không có kết quả. Tôi nghĩ do duyên vẫn chưa đến, có khi nào tôi vô duyên thật sự, cả đời không có duyên đào hoa không? Cũng có thể do tôi chưa đủ nỗ lực, chưa thật sự khao khát điều này nên vũ trụ không nghe lời thỉnh cầu của mình. Thôi thì chấp nhận điều đó và yêu thương bản thân nhiều hơn, làm những gì mình muốn, đi những nơi thích đi, ăn những gì muốn ăn, chăm chỉ làm việc kiếm tiền và tích lũy nhiều hơn nữa để sẵn sàng cuộc sống độc thân.
Câu chuyện của tôi có lẽ cũng chẳng có gì xa lạ với mọi người, nếu bạn thấy mình đâu đó ở trong bài viết này hãy để lại bình luận chia sẻ cùng tôi nhé, mong được đọc những bình luận ý nghĩa từ mọi người. Cảm ơn độc giả của VnExpress rất nhiều.
Hoài An
Nguồn: Tổng hợp Internet